Có câu ca giao rằng “Công cha Như núi Thái Sơn”. Núi Thái Sơn còn đo được, còn đếm được, nhưng tình cha là vô biên của vũ trụ, ơn đức sinh thành, dưỡng dục con nên người.
Ba lớn lên thời kỳ bao cấp, đất nước nghèo nàng, thiếu thốn, nhà có 5 anh chị em, và ba là người con cả. Nghe má kể lại rằng, ” lúc cưới ba mầy về, sau vài năm thì ra ở riêng, không có gì cả, đất không, được ông bà nội cho được 2 thúng lúa, nghe má kể lại thời đó, sao mà thảm thế.
Từng bước, ba má đi khai hoang, tìm đất tròng trọt, làm từ sáng đến tối, cả trời sáng trăng hay dưới ánh đèn. Má nói vui ” lúc đó sao mà khỏe đến thế không biết, chứ như mấy đứa bay bây giờ, ra nắng là ngốp mất, có đâu mà làm”. Năm tháng dần đi, những đứa con như lấy dần đi tuổi xuân, sức khỏe của cha mẹ, vẫn hàng ngày, lặng lẽ, sáng đi sớm, tối về muộn, nuôi đàn con khôn lớn, không quảng ngại khó khăn, cha mẹ là tấm gương để chúng con phấn đấu. Từng bước ba mẹ có đất, xây nhà….. Nổ lực bền bỉ theo năm tháng.
Làm vậy, mà nhà mình vẫn không đủ gạo ăn ba má nhỉ, lúc đó con còn nhớ, hằng ngày, mỗi lần nấu cơm là chỉ có một hay hai nắm gạo thôi, phần còn lại là hấp mì hết, ba má thì toàn ăn mì hấp không, còn chúng con cũng được ăn cơm, ăn mì hấp, chan canh lá giang, lúc đó má nói” mấy đứa con còn nhỏ, ăn cơm, ba má lớn ăn mì ngon hơn” Thực chất ăn mì sao mà ngon được hả ba má.
Thân cha gầy vì năm tháng, một thân trai to khỏe, đã hao mòn vì đàn con khôn lớn, nhìn ba ốm, vất vả vì công việc mà con như rơi nước mắt, những lúc bế tắc, áp lực như muốn bỏ cuộc, chỉ cần một chút thôi, nghĩ về cha mẹ, là con như thêm phần năng lượng, lại mạnh mẽ lên, không cho phép mình được dừng lại.
Ba biết không, những lúc chúng con đau, nước suối lại lớn, ba vẫn bất chấp liều mình qua suối, để đi mua thuốc về cho chúng con, con cũng không thể nào tưởng tượng lại được những khoảnh khắc ây, nước suối rất lớn, chảy rất xiếc, nước ngập qua đầu, ba vẫn bất chấp, liều cả tính mạng để mua thuốc, cứu sống chị em chúng con.
Lúc nhỏ, nhà mình, mấy anh em chúng con ai cũng vậy, sức khỏe yếu, mỗi khi đau, mà ăn gì vào, là sẽ bị trứng thực, lên cơn co giật, nếu không cứu chỡ kịp thời, thì không biết hậu quả ra sao, đến bây giờ, con vẫn không hiểu, tại sao lúc đó nhà mình ai cũng vậy, nhà mình có đến 6 chị em cơ đấy, mà hình như lúc nhỏ ai cũng bị vậy cả.
Chắt lúc nhỏ, nhà mình là con với chị 2 là bị ba đánh nhiều nhất quá, con biết lúc tức giận, ba đánh chúng con thế thôi, nhưng sau khi qua con giận, ba sẽ là người thấy khó chiệu nhất vì xót xa, dạy chúng con khôn lớn, cũng khiến cha mẹ rất khổ tâm, Cũng chính vì thế, mà các anh chị em chúng con ai cũng lớn khôn nên người, ngoan ngoãn.
Đã 58 tuổi, ba vẫn còn lao động vì chúng con, vẫn công việc đồng án, sớm tối, không có đến thời gian thư giãn, nghỉ ngơi, Nhìn từng nếp nhăn trên tráng, là những dấu tích chiến đấu với cuộc sống, bảo vệ chúng con, dạy dỗ chúng con nên người.
Cả đời vì con cái, mà quên đến bản thân mình, tình cha vô biên vũ trụ. Chúng con yêu cha mẹ, ba mẹ hãy cố gắng giữ gìn sức khỏe, hãy ở bên chúng con mãi, để chúng con có thời gian báo đáp lại ân tình cao cả thiêng liêng ba mẹ nha, với con, sự thành công khi có ba và má, có cả gia đình minh , không có ba mẹ, thì sự thành công của con không còn ý nghĩa gì cả ba mẹ à.
Chỉ cần nghĩ đến thế thôi, con sợ thời gian trôi nhanh quá,chúng con không kịp trưởng thành, con muốn mình va vấp thật sớm, nhanh nhất có thể, để con mau lớn khôn và thành công, con hiểu rằng, thời gian không cho phép con ở quá lâu một chỗ, mà con phải tiến bộ từng ngày.
” Nếu bạn có ước mơ- hãy kiên trì thực hiện nó”
Nguyễn Đình Chính
Bình luận: