Cuộc sống sinh viên của Chính thế nào, nói thế nào ta, nó thật sự là khoảng thời gian thoải mái và tuyệt vời. Hiện giờ, có rất nhiều bạn sinh viên, đang làm thêm tại các hội chợ của Bánh Cuốn Tây Sơn, mình thầm khen, các bạn sao giỏi quá, sao các bạn biết được công ty đang tuyển mà các bạn làm, các bạn ý thức được việc kiếm tiền để trang trải cuộc sống, các bạn biết đi làm để coi xã hội nó thế nào, các bạn biết quan hệ, để khi không có chỗ làm ở gian này, các bạn biết xin làm tại các gian khác… mình tin, các bạn sinh viên chịu khó, chịu khổ đi làm thêm, các bạn sẽ có được sự tự tin nhất định khi bước khỏi ghế nhà trường.
Mình kể các bạn nghe câu chuyện này nhé, bạn tên T, là thủ khoa khóa học của mình, bạn ấy học cực kỳ giỏi, nhưng khi ra trường mãi không xin được việc làm, còn bạn M thì học không được giỏi lắm, nhưng ra trường bạn ấy có ngay công việc làm, đến cả 6 tháng sau, M mới dẫn T vào team của M, T trở thành nhân viên cấp dưới của M, nếu lỡ như, M không dẫn T vào làm, liệu cậu ấy còn phải mất bao lâu để xin được việc làm.
Việc bạn học giỏi, thế mạnh của bạn là nghiên cứu và học tập, nhưng nếu bạn không có kỹ năng để BÁN MÌNH, thì bạn chỉ là một món hàng TỒN KHO, vậy nên kiến thức không là chưa đủ, kỹ năng chính là yếu tố quyết định sự thành công của bạn.
Đi làm, giúp bạn va vấp, giúp bạn hiểu được đời không như trang giấy trắng, làm việc và học hỏi giúp chúng ta trao dồi kỹ năng sinh tồn, mọi thứ có, đam mê có, thành công chỉ là yếu tố thời gian, khi lượng đã tích lũy đủ.
Nhiều bạn đi làm hội chợ, tự dưng khiến các bạn nổi máu đam mê kinh doanh, có hỏi mình, làm sao để đăng ký hội chợ, mình rất quý các bạn này, nên mình sẽ dành ra thời gian giúp bạn và hướng dẫn bạn đăng ký. Nhiều bạn nói với mình, bạn không biết đam mê là gì, thì mình chỉ nói với bạn, hãy đi làm nhiều hơn, chỉ có đi làm nhiều, biết nhiều, bạn mới biết là mình đam mê gì.
Từ nhỏ, mình mong ước, lớn lên được mặc áo vest, đóng thùng, mang cặp táp,,, đi vào các tòa nhà làm, mình thích lắm, nhưng chẳng biết làm công việc gì, học gì để được như vậy, mình cũng chẳng biết mặc vest như vậy được gọi là gì. Bởi lúc nhỏ có biết gì đâu, lớn lên tí, thấy phim hàn quốc nó ăn mặc đi làm đẹp vậy á.
Lúc mình còn nhỏ, học đèn dầu cho đến năm lớp 4 mới có điện, thấy lạc hậu ghê hông,hi nhưng bây giờ, để tìm ra cái cảnh, ngồi co ra, trên cái phản, treo cái mùng chớ muỗi nó cắn, rồi ngồi bên cái đèn dầu để học bài, viết bài.
Tìm đâu ra, tuổi thơ, mong chờ ngày trăng tròn để có ánh sang đi chơi đêm, các trò chơi dân gian giờ đã đi vào các game lập trình.
Nhớ lúc nhỏ, đói sơ xác, cơm không có ăn, chỉ toàn ăn mì hấp, khoai lan nấu, bắp nấu… có gì ăn nấy, ăn cho qua con đói, ăn cho lớn, để rồi đi kiếm tiền.
Còn đâu cái thời, cuốn vở đã viết tới trang bìa, rồi viết chữ nhỏ, chứ sợ hết cuốn vở, 96 trang luôn bìa, thì không một tràng nào mà không có chữ, viết hết mực, thì mượn bạn, nói rằng tao quên cây bút, chứ dám nói bút tao hết mực, không có tiền mua na.
Ngày đầu, biết tin mình đậu đại học, vui có, buồn lo cũng có, vui vì mình sắp được biết cái Sài Gòn nó ra sao, buồn vì nghĩ lại, tiền đâu mình đi học bây giờ, “ má ơi, nhà mình đủ tiền để con đi học hông má” Má nói, có con, con cứ lo học đi, có gì đâu mà hổng đủ. Má nói vậy thôi, chứ con biết kinh tế nhà mình mà. Con đi học, ba má phải vay chỗ này chỗ kia.
Rồi cũng vào Sài Gòn, với nguồn vay sinh viên không lãi suất, chập chững được vài tháng là mình đi làm thêm ngay, được chiếc xe đạp chị 3 cho chiếc xe đạp, chạy từ quận 12 đến Thủ Đức.
Cái ngày đầu tiên kiếm được việc phát tờ rơi và dạy kèm, đến lúc được nhận đồng tiền chính mình làm ra, thật mừng không tả nổi, hiểu được thế nào để tìm ra đồng tiền ấy. Quý và trân trọng nó lắm.
Chính lúc mình đi làm nhiều vậy, mình mới nhận ra, là mình đam mê kinh doanh, bán hàng. Rồi từ đó, mình thấy được cách kiếm tiền, cách tạo ra tiền để giúp mình vượt qua khó khăn. Chính những lúc khó khăn, bở ngỡ khi làm việc, làm mình thêm kỹ năng sinh tồn, phát triển bản thân. Đến bây giờ, mình cũng học rất nhiều, học để bản thân mình tốt hơn, phát triển hơn.
Nguyễn Đình Chính
Bình luận: