Tuổi 27, tuổi với nhiều chàng trai, vẫn thích ham chơi, vẫn thích sự tự tại, sự ham chơi vẫn còn ưu tiên hơn sự nghiệp, nhiều lúc mình cũng nghĩ như vậy, thích ước mơ, có nhà lầu, có xe riêng, rồi mới cưới vợ, cái kiểu như các bộ phim mình vẫn hay xem.
Nhưng chợt nghĩ lại, thì 27 không phải là lớn hay nhỏ, mà lớn hay nhỏ là ở cách mình nghĩ, mình nhận xét về mình. Có nhỏ không, khi đã 4 năm kinh doanh, lập nghiệp, còn nhỏ không khi đã từ lâu, đã tự tập cho mình sự tự lập.
Các thầy hay nói với tôi rằng, hãy lấy vợ, tay đeo nhẫn, đeo đồng hồ, là chàng trai đã chững chạc, mọi suy nghĩ của bạn đều chính chắn khi đã có gia đình. Bây giờ, tôi mới cảm nhận được phần của câu nói đó, tự dưng thấy mình phải trách nhiệm, không chỉ với mình, mà giờ là cả với vợ, gia đình nhỏ của mình, đôi lúc mình nghĩ sẽ có nhà có xe, trước khi lấy vợ, nhưng thật sự đó là nghĩ, là ước muốn , chưa bao giờ coi đó như là sự gấp gáp, như hơi thở.
Bây giờ, chưa gì đôi lúc mình nghĩ, mình phải quyết liệt, chứ không lẽ để vợ con phải ở nhà thuê sao, phải đi xe máy giữa thời tiết nắng nóng ở Sài Gòn sao, những suy nghĩ đó bỗng trở nên gấp hơn bao giờ hết.
Trước giờ mình vẫn ao ước, mình có nhà rộng, có sân vườn, ở nơi đó, có ba mẹ, có vợ, có con , cả gia đình ba thế hệ ngồi bên nhau, sống với nhau vui vẻ, hạnh phúc.
Ước muốn đó, càng thôi thúc khi mà thời gian trôi qua, tóc ba mẹ càng bạc, sức khỏe thì đâu còn như trước, trọn vẹn hơn khi mình làm nhanh hơn, cố gắng hơn nữa.
Động lực lớn hơn bao giờ hết.
Nguyễn đình Chính
Bình luận: